Friday 28 August 2009

Ở Sài Gòn, nhớ... Sài Gòn


Ký ức sống Thứ sáu, 28-08-2009


Ở Sài Gòn, nhớ... Sài Gòn

“Như chiếc kén quấn đầy tơ mà tôi là con tằm nhỏ bé ẩn mình sâu bên trong mong tìm chút yên bình…” - Sài Gòn ở đây là một khu náo nhiệt của bến sông Hàm Tử thuộc Q. 5 ngày trước, nơi mà bây giờ, sau gần năm mươi năm ròng rã, tác giả bài viết vẫn thương, vẫn nhớ, và vẫn mang một kỷ niệm nhói lòng từ sau Tết Mậu Thân.

Là một đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ, nhưng từ lúc mới tám tháng tuổi tôi lớn lên bằng hơi trầu bà nội và mùi thuốc lá hăng hăng của ông nội. Ba tôi là con trai duy nhất của dòng tộc, lấy vợ hai lần - sinh ra đúng hai cô con gái rồi từ biệt gia đình đi kháng chiến chống Pháp và… mất tin luôn. Ông nội tôi có một số ghe chài rong ruổi khắp miền Tây thu mua lúa gạo, việc kinh doanh rất thành công. Vậy mà khi hai chị em tôi đến tuổi đi học, ông bán hết cơ ngơi về mua nhà ở Sài Gòn để cho cháu nội học hành tới nơi tới chốn.

Nhà gần cầu Xóm Chỉ, cuối đường Tản Đà. Mặt tiền rộng trên mười mét nhìn ra đường Hàm Tử, sau nhà là kinh Tàu Hủ. Thời ấy nhà dân thưa thớt, ít nhà máy xí nghiệp nên dòng kinh nước lớn trong xanh. Láng giềng hầu hết là người Hoa, các cửa hiệu kinh doanh gọi là “chành”, mỗi “chành” có mặt hàng riêng của mình như lúa gạo, phân bón, chất đốt, vật liệu xây dựng… Khu vực đó chỉ có “chành” Thành Ngọc của nội tôi là người Việt, vì thế ông phải thuê hai người tài phú người Quảng Đông để giao tiếp với khách hàng.

Cửa hiệu mở cửa suốt tuần nên mới học lên Trung học đệ nhất cấp (Phổ thông cơ sở - cấp 2 bây giờ), tôi đã thay ông ngồi ghế thu tiền, kiểm tra việc buôn bán của người quản lý và nhân công. Tính lãng mạn, thích đọc sách, làm thơ, nên phải ngồi một chỗ trong căn nhà mặt tiền xe cộ ồn ào, người mua kẻ bán ra vô không ngừng là nỗi buồn lớn nhất của tôi bấy giờ.

Hình như nội đọc được tâm trạng của tôi nhưng không nói gì hết, nội lẳng lặng về quê và trở lên với ba người thợ cùng… một ghe cây. Sau một tháng, không gian riêng của tôi ra đời. Đó là căn gác gỗ rộng khoảng 30m2. Giường, tủ sách, bàn học… được đóng bằng danh mộc nhưng thô, khoe màu vân gỗ mà không hề có một giọt nước sơn. Theo “thiết kế của ông nội” - để tránh ồn ào, căn gác hướng về dòng kinh phía sau nhà, đưa lưng ra đường Hàm Tử. Mặt tiền gác với những thanh gỗ nhỏ bào nhẵn, đóng song song dạng chéo hình thoi, tạo khoảnh sân nho nhỏ đủ

cho tôi trồng mấy dây trầu bà để nó bò lên lan can đong đưa trong gió. Không có đất trồng hoa, cũng không thể làm “vườn treo” vì không gian bé xíu, nhưng đêm về tôi vẫn được dỗ giấc bằng hương ngọc lan nồng nàn tỏa từ… những xâu hoa được treo trên những thanh nẹp gỗ. Gió sông đưa hương ngọc lan vào giấc mơ của cô bé lãng mạn, nuôi mộng ước… Về đêm, nhìn từ xa căn gác giống như chiếc lồng đèn lấp lánh.

Vào những đêm giữa tháng, tôi ngồi ngắm trăng lên tỏa ánh sáng trên mặt nước mênh mông, lăn tăn, sóng sánh vàng… để cô bé 16 trong tôi thấy “Thị tại môn tiền náo / Nguyệt lai môn hạ nhàn”… Đó là những giây phút mơ mộng hiếm hoi ngoài giờ học và phụ việc ở nhà. Không khí náo nhiệt, ầm ĩ của tiếng còi xe, tiếng la lối của công nhân bốc xếp, tiếng rao hàng… của khu phố người Hoa luôn vây chặt tôi như chiếc kén quấn đầy tơ mà tôi là con tằm nhỏ bé ẩn mình sâu bên trong mong tìm chút yên bình và mơ ước sau này lớn lên sẽ mua một căn nhà nhỏ sâu trong hẻm, trước nhà có sân, có cây ngọc lan, có hòn non bộ thả nước chảy róc rách xuống bể cá vàng…

Chán cái nhà mặt tiền đến thế, vậy mà khi tôi rời nó đi kháng chiến và bây giờ gần năm mươi năm ròng rã tôi vẫn thương, vẫn nhớ căn nhà náo nhiệt - nơi tuổi thơ tôi được sống trong tình thương vô bờ bến của ông nội. Chính trong căn nhà đó nội đã khóc ròng khi nghe tôi bị bắn trong một cuộc xuống đường, suốt ngày và đêm ông đi tìm xác cháu khắp các bệnh viện nhưng không chút tăm hơi, cuối cùng chỉ còn việc cúng thất tuần cho cháu nội. Không bút mực nào tả hết niềm vui của nội khi được tin đứa cháu còn sống, đang bị giam ở Tổng nha Cảnh sát. Tháng ngày kế tiếp, nội bỏ công việc đi thăm nuôi đứa cháu mới mười sáu tuổi đã đi vào nhà tù với chiếc áo dài trắng còn đính phù hiệu trường Gia Long. Ra tù, về thăm ông, vui chưa trọn tôi lại dứt áo ra đi - một chuyến đi không hẹn ngày về… Nội đang trông cháu mỏi mòn, thì tôi chợt về nhà như cơn lốc trong đợt Mậu Thân cùng với cả đội vũ trang. Chúng tôi chỉ sống với nội vỏn vẹn chưa đầy tháng mà ngày nào nội cũng đãi những món ngon nhất, mắc nhất. Rồi chia tay nội, lần lượt đi - người hy sinh, đứa vào tù, người thoát vào căn cứ, còn tôi bặt tin luôn...

Từ đó trong căn nhà vắng lặng, việc kinh doanh bắt đầu xuống dốc, rồi hay tin tôi bị bắt, khiến ông nội ngã bệnh. Lúc mê, lúc tỉnh, biết mình gần đất xa trời, ông chỉ ao ước gặp mặt tôi lần cuối, đứa cháu nội mà ông thương yêu và kỳ vọng nhất. Cho đến một hôm ông tỉnh táo, tươi hẳn ra, ông kêu bà nội may cho ông lá cờ đỏ sao vàng treo trên nóc nhà thật cao, để cháu nội ông thấy, chắc chắn cháu sẽ về… Bà nội ứa nước mắt gật đầu và dặn người nhà ngồi trước cửa, hễ ai vào thăm ông nội thì nói giùm như vầy… như vầy… Rồi ông yếu dần, nhưng tinh thần lạc quan bởi ai vào thăm cũng nói là “trên nóc nhà có cờ đỏ sao vàng lớn dữ lắm, đẹp lắm!”. Vài hôm sau ông nhẹ nhàng ra đi mà mắt vẫn hướng ra cửa chờ tôi về nhà…

Năm 1975 tôi về cắm lá cờ đỏ bên mộ, quỳ xuống xin ông tha tội bất hiếu và ao ước: phải chi ông sống lại được dù chỉ một ngày để được nhìn thấy cờ đỏ tung bay khắp hai miền Nam Bắc và hãnh diện vì đứa cháu nội mà ông kỳ vọng nhất đã trở về!

Suốt cả một thời gian dài tôi không dám đi qua con đường Hàm Tử, không trở lại ngôi nhà đầy kỷ niệm mà sau khi ông mất gia đình đã bán đi. Chỉ cần nhìn lại nhà xưa là nỗi đau, niềm thương nhớ ray rứt tôi… Tuổi trẻ tôi có lý tưởng, ông nội ủng hộ con đường tranh đấu của tôi, nhưng chính tôi đã không thể đáp lại ước mơ duy nhất của ông: phút cuối đời được có cháu bên mình.

Chủ mới về xây hẳn ba căn nhà lầu khang trang, nhưng bây giờ ngôi nhà xưa đã giải tỏa để làm xa lộ Đông Tây. Vậy mà thỉnh thoảng tôi cứ đi ngang lối cũ, nhắm mắt lại nhớ về hình ảnh căn nhà ồn ào giữa khu phố náo nhiệt và lá cờ đỏ sao vàng phất phới bay trên nóc nhà như ước vọng của ông tôi.

Bài: THÀNH NGỌC, Ảnh (chỉ có tính chất minh họa): Y.N

(KTNĐ số 2-2008)

**************************

source

http://www.nhadep-magazine.com.vn/web/tintuc/default.aspx?cat_id=648&news_id=1197#content

120 năm Nhà thờ Cù lao Giêng


Ký ức sống Thứ sáu, 28-08-2009


120 năm Nhà thờ Cù lao Giêng

Năm nay cũng là giỗ 90 năm của linh mục Gafignol (1917 - 2007), người có công lớn trong việc xây dựng ngôi nhà thờ Cù lao Giêng, mà hiện mộ phần của linh mục vẫn còn trong khuôn viên nhà thờ.

Nhà thờ Cù lao Giêng ở xã Tấn Mỹ, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang, là một công trình kiến trúc thờ cổ, được linh mục Gafignol (thường gọi là cha Nho) cho khởi công xây dựng từ năm Ất Hợi 1875, đời Tự Đức nhị thập bát niên. Việc xây dựng nhà thờ ở một vùng sông nước cù lao lúc bấy giờ vô cùng khó khăn gian khổ, ròng rã 12 năm, đến năm Đinh Hợi 1887 đời Đồng Khánh tam niên, mới hoàn thành ngôi nhà thờ khang trang như ta thấy ngày nay.

Nhà thờ được thiết kế theo mô típ Romane, một ngôi thánh đường theo kiểu Tây phương xuất hiện ở một vùng sông nước khuất nẻo như thế này làm cho người ta không khỏi ngạc nhiên và thích thú.

120 năm, trải qua bao biến cố thăng trầm của lịch sử, nhà thờ Cù lao Giêng vẫn tồn tại gần như nguyên vẹn, có thể nói đây cũng là một di tích cổ xưa của lịch sử Giáo hội Thiên Chúa giáo Việt Nam, và là niềm tự hào của kiến trúc tôn giáo trên đất Cù lao Giêng.

Mong sao, các linh mục kế nhiệm và bà con giáo dân tiếp tục bảo tồn di tích mà các vị tiền nhân đã cố công gầy dựng, để cho thế hệ mai sau còn được trông thấy một dấu chỉ của đức tin trong quá khứ.

Bài: TRÍ TÂM - Ảnh: TẤN THANH

(KTNĐ số 12-2007)

Wednesday 26 August 2009

Phố phường Hà Nội 2














source

Ảnh đẹp


BBC Vietnamese

Monday 24 August 2009

Phố phường Hà Nội














Ảnh của Anhcobra

Sunday 16 August 2009

London


London


Trần Đức Hợp

London, Ta bà du thử (*)

Lời mở – London, thủ đô, nằm về phía Đông-Nam Vương quốc Anh với hơn 7,5 triệu người sinh sống và làm việc trong diện tích 1550 km vuông. Với dòng sông Thames lặng lẽ chảy ngang theo hướng Tây Nam và qua hướng Đông chia London thành hai khu Nam-Bắc với trung tâm thành phố là vòng “British Airways London Eyes”. Bên cạnh là nhà ga xe lửa Waterloo đông đúc, náo nhiệt, đầy du khách đến từ các nơi, và gần đó là Quốc hội - Parliament House, tượng trưng cho nền dân chủ truyền thống cổ kính của Anh quốc, với chiếc đồng hồ và tháp Big Ben vuông vức nổi tiếng

Xa lộ giao thông vòng đai M25, với bán kính 25 Km vây bọc xung quanh, chia London thành 33 khu vực với những đặc điểm và sắc thái nổi tiếng riêng biệt cho từng khu, trong đó du khách không thể không đến thăm viếng những nơi đặc trưng và biểu hiệu của London như lâu đài Buckingham của Nữ hoàng Anh. Những khu ăn chơi nhộn nhịp như khu Soho, China Town, khu Piccadilly Circus thật đông người, quảng trường Trafalgar Square rộng lớn với những lễ hội hàng năm, và đây cũng là nơi phát xuất những cuộc biểu tình lớn nhất ở Anh quốc. Kế đến là Thánh đường Westminster Abbey cổ kính và trang nghiêm, viện bảo tàng British Museum & National Gallery vô cửa không tốn tiền, toà tháp Tower of London với bộ sưu tầm nữ trang quý báu của Nữ hoàng Anh, thánh đường St. Paul oai nghiêm và bề thế, chiếc cầu treo London nổi tiếng có thể mở lên ở nhịp giữa và là biểu tượng của London. Và ngay gần đó là chiếc thiết giáp hạm HMS Belfast to lớn và sừng sỏ của thời đệ I Thế Chiến bỏ neo cạnh bờ sông Thames, và ngôi làng lịch sử với kinh tuyến zero “Greenwich” có ghi kinh độ của Saigon (không phải của Hồ chí Minh city). Bên cạnh đó là trường Hải quân cổ xưa của Hoàng Gia Anh, một thời oai hùng với câu châm ngôn bất hủ “Mặt trời không bao giờ lặn ở Đế quốc Anh“. Điều này nói lên sự hiện diện và cai trị của người Anh trên khắp thế giới của một thời vang bóng ngày xưa…

British Airway London Eyes và Big Ben bên dòng Thames
Nguồn: wikimedia.org
Ngày nay London là nơi tập trung du khách thăm viếng đông thứ hai trên thế giới, chỉ sau Paris, và tại nơi đây với nhiều giống dân khác nhau trên thế giới sinh sống sử dụng hơn 300 ngôn ngữ hàng ngày; và dĩ nhiên tiếng Anh là ngôn ngữ chính thức trong việc giao dịch và hành chánh ở London. Ngoài ra London cũng là trung tâm dẫn đầu thế giới về buôn bán, thương mại, tài chánh, và văn hoá của thế giới. London Stock Exchange Market nhộn nhịp chỉ thua thị trường tài chánh ở New York và Tokyo mà thôi. Nơi đây đã ảnh hưởng và liên hệ rất nhiều nơi trên quả địa cầu như trong khối EU, khối Liên Hiệp Anh, các nước Á châu như Hong Kong, Thái lan, Ấn độ, Malaysia, và những nước như Canada, Úc Đại Lợi, Tân Tây Lan, các đảo ở vùng biển Caribbeans… Phi trường quốc tế Heathrow ở London được xem như đông đúc và bận rộn có tiếng trên thế giới, không thua gì phi trường Frankfurt ở Đức quốc hay phi trường Chicago O’Hare ở Mỹ.

London

Từ Pháp, từ nhà ga Paris du Nord của Kinh đô ánh sáng, xe lửa tốc hành “Euro Star” chạy xuyên qua đường hầm dài 50,5 Km dưới đáy English Chanel để đến nhà ga trung tâm Waterloo của London thời gian đúng 3 tiếng với quãng đường dài 300 Km, và thời gian chạy trong đường hầm dưới đáy biển khoảng 20 phút. Xe lửa chạy ngang qua những cánh đồng quê và gần thành phố Calais thuộc Pháp, và thị trấn Dover thuộc Anh trước khi xuống và lên khỏi đường hầm. Múi giờ của London chạy trước múi giờ của Paris 1 tiếng, nên có bạn tưởng xe lửa chỉ chạy 2 tiếng, nhưng thực ra là 3 tiếng, khác xa với xe lửa tốc hành TGV ở Pháp và xe lửa đầu đạn Shinkansen ở Nhật bản có thể chạy nhanh 350 Km/ giờ. Anh Lương Tấn Tước đã đón và hướng dẫn tôi đi thăm viếng một vòng London bằng xe bus hai tầng, bằng xe điện ngầm, bằng Light Rail, và bằng “xe lô ca chân” (đi bộ).

Từ Paris qua London
Nguồn: DCVOnline
Hệ thống di chuyển công cộng ở London phức tạp nhưng rất hữu hiệu cho dân thành phố. Đi đâu cũng dễ dàng và tiện lợi, chỉ cần một vé hay thẻ xe có thể dùng cho tất cả phương tiện công cộng. Cư dân cao niên (trên 60 tuổi) được miễn phí 100% trên các phương tiện giao thông công cộng chính; Vé di chuyển một tuần cho việc đi lại trong London chỉ mất 20 bảng Anh (khoảng $ 40 USD).

Ban Việt Ngữ đài BBC London

BBC (British Broadcasting Corporation) là một trong những đài truyền thanh và truyền hình ngoại quốc có truyền thống nổi tiếng và lâu đời, thành lập từ năm 1922, phổ biến với 33 ngôn ngữ đến 183 triệu người trên thế giới. Với ngân khoảng mỗi năm khoảng 4 tỷ bảng Anh do tiền thuế đóng góp của người dân Anh, đài BBC London có 28.000 nhân viên làm việc rải rác ở khắp nơi trên thế giới. Và ngay tại lầu năm của Bush House Building, có phòng làm việc dành riêng cho 12 nhân viên toàn thời gian người Việt, được tuyển từ Hà Nội, London, Úc Châu và tại các trại tỵ nạn Đông Nam Á (trước năm 1980). Hiện nay, đa số nhân viên người Việt được tuyển là người sinh sống và lớn lên ở VN trong thời kỳ “(...)”, hay “(...)” nên sự nhận xét, khuynh hướng, và hệ tư tưởng cũng thể hiện qua những đề tài, bài viết, nhận xét, và sự suy luận thiên về ý thức hệ (...). Tuy nhiên họ đều biết “cái nôi” của chế đô (...) đã bị sụp đổ từ 1989 sau khi bức tường Bá linh bị phá vỡ và hệ thống (...) đã tan rã và đi vào bánh xe lịch sử của nhân loại.

Sự níu kéo, trì hoãn để duy trì hệ lụy này chỉ là điều tất yếu và chủ quan, để duy trì sự thoi thóp của tư tưởng (...) (1818-1883). Ông Tổ của Chủ nghĩa (...) này viết cuốn “(...)” cùng (...) (1820-1895), và (...) (1870-1924) xây dựng nên chủ nghĩa (...) được 70 năm và nay hệ thống này đã hoàn toàn tan rã và biến mất trên thế giới. Chỉ có bốn quốc gia là (...) vẫn còn tự nhận là (...). (...) thì mò mẫm như kẽ mù trong chủ trương “(...)”.

Qua sự kết hợp giữa (...) với những tập đoàn Kinh doanh do các quan chức (...), tiếp tay tư bản ngoại quốc bóc lột lao động (..) với đồng lương rẻ mạt, không đủ sống đã tạo nên một xã hội trong đó người dân (...) phải xót xa chịu đựng. Những vụ tham nhũng lớn như (...), vụ sập cầu (...) với hàng trăm công nhân chết và bị thương do làm ăn cẩu thả, chia chác, rút ruột công trình, chất lượng kém và làm hệ thống cầu đường tại (...) xuống cấp trầm trọng. Những vụ tham nhũng, móc ngoặc qua những dự án đầu tư, xây dựng, và phát triển như (...), vụ xa lộ (..), vụ in tiền (...),… là những thí dụ khác về tệ trạng xã hội (...) hôm nay. (...) vay mượn tiền của những quỹ phát triển như ODA, World Bank, IMF,… để sau đó (...) phải nai lưng trả nợ nhiều năm trong tương.

Một số thính giả của đài BBC Việt Ngữ có cảm tưởng rằng, đài nầy khá dè dặt khi đề cập hay không nói hết đến các vấn đề nhạy cảm tại Việt Nam hiện nay. Người Việt ở Hải Ngoại hình như thích nghe các đài Việt Ngữ khác hơn như đài Mỹ, Pháp, Úc Châu tự do…


Nhà ga xe lửa Victoria, London
Nguồn: Trần Đức Hợp
Những nhân viên đầu tiên của ban Việt ngữ đài BBC London từ tháng 2, 1952, có những chủ biên, biên tập viên nổi tiếng khi xưa như Xuân Kỳ, Hữu Đại, Trần Minh, Đỗ Văn, Kiều Vĩnh Phúc, Hồng Liên, Lê Mạnh Hùng, Phan Lê Hương, Nam Phương, Tường Vi, Thanh Quang, Bạch Kim, Thanh Xuân Hồng, Judy Stowe… Hiện nay một số nhân viên của BBC tiếng Việt là Chris Green, Nguyễn Giang, Hoàng Dương, Hà Mi, Phạm Khiêm, Nguyễn Hùng, Quốc Vinh, Phạm Toàn, Hoài Thu, Hương Ly, Phạm Nga, Phương Vân,Trần Đông Đức, Clara Trần…

Nền Dân Chủ ở Vương quốc Anh

Người dân Anh nổi tiếng trên thế giới là những kẽ “phớt tỉnh Ăng-lê”, chỉ mỉm cười. Ngoài ra, người dân Anh vốn dĩ có đầu óc tự tôn, bảo thủ, hay thích dạy khôn kẻ khác...tuy chưa chắc họ đã rành sáu câu, hiểu kỹ vấn đề, hay tư duy bác cổ cỡ “Thông Biện” tiên sinh trong truyện kiếm hiệp của tác giả Kim Dung. Nước Anh tuy đã gia nhập khối EU ở Âu Châu, và đã có đường hầm chạy xuyên qua eo biển Manche, nối liền hải đảo Anh với lục địa Âu châu từ tháng 5-1994, nhưng họ vẫn không muốn thống nhất tiền tệ Euro chung với cả khối, mà vẫn xử dụng đồng tiền riêng biệt của mình là đồng bảng Anh (đồng Pound, hiện nay tỷ giá 1 USD= 0.62 Pound tiền Anh). Do đó, giá cả sinh hoạt ở London được coi là mắc mỏ nhất thế giới. Mọi vật dụng gần bằng giá cả ở Mỹ, nhưng đơn vị là đồng tiền có hình Nữ hoàng Anh trên mặt, không phải hình ông Washington, xin các bạn đừng có ngạc nhiên làm bộ ngây thơ hay “giả nai”…

Westminster Abbey ở London
Nguồn: bestvaluetours.co.uk
Ngày nay ở London, biểu tình và đình công là hai trò chơi và phương pháp thể hiện sinh hoạt dân chủ thịnh hành nhất ở Vương quốc Anh. Người biểu tình mang biểu ngữ, xuống đường, la hét om xòm, chửi vung khắp nơi lại có cảnh sát lo giữ trật tự, lưu thông, ngăn xe cộ, nên họ tha hồ hoan hô hay đả đảo. Giới lãnh đạo Anh rất nhạy cảm và theo dõi dư luận quần chúng rất sát, và đưa ra những biện pháp cải tổ kịp thời để biết người dân thích gì và ghét gì để sửa sai và điều chỉnh cách cai trị và để mong kiếm phiếu cho kỳ bầu cử sắp đến. Do đó người dân ở Ăng lê được hưởng một nền dân chủ cao độ và lâu đời nhất trên thế giới. Có trên 10 đảng phái độc lập tại Anh quốc và những đảng phái này đã hài hòa chia số ghế trong Nghị viện để cầm quyền trong tinh thần dân chủ hợp pháp và tự do. Trong tinh thần dân chủ cao độ đó, họ không đả kích hay chỉ trích, bới móc cá nhân hoặc đời tư của ứng cử viên, mà chỉ đả kích chính sách của đối thủ mà thôi. Mục đích là tiến đến một tương lai tốt đẹp và hoàn thiện hơn cho đời sống của người dân trong nước, có sự hiểu biết cao, sống thoải mái, rất thực tế, không vì cảm tính hay quá khích mà chỉ làm sao cho dân giàu, có tiền bạc rủng rỉnh, kinh tế hùng mạnh, sau mới là giáo dục…


Hội những người tử tế với thú vật phản đối lính hoàng gia đội nón da gấu. Khẩu hiệu: “Giết gấu cho lính của nữ hoàng”
Nguồn: Reuteurs
Một công viên đặc biệt ở London là công viên Hyde Park. Nơi đây, du khách và người dân ở London thường thấy những nhà diễn thuyết đứng nói chuyện tự do. Họ tha hồ nói, diễn thuyết, hay gân cổ chửi bới, chỉ trích, cổ động, hay thuyết phục quần chúng đứng nghe những đề tài liên quan đến những gì nhạy cảm nhất ở London. Ngay cả Nữ hoàng Anh, Thủ tướng Anh, hay Thị trưởng của Lodon cũng nằm trong đề tài, tầm ngắm và mục tiêu của người diễn thuyết. Những vị nào nói dài, nói dai, nói dở, nói dốt, nói dại …hay nói mà không suy nghĩ (những cái lưỡi gỗ), không hợp lý, không mạch lạc, không súc tích, không cô đọng, hay không có sức thuyết phục …sẽ bị khán giả mỉm cười, tẩy chay và lặng lẽ bỏ đi. Còn ngược lại họ sẽ được khán giả vỗ tay tán thưởng, và ngày càng nhiều người đến để nghe và cổ võ… Tinh thần tự do ngôn luận ở đây thật là cao và nổi tiếng đặc thù nhất thế giới. Thiên hạ thích thì dừng lại, đứng nghe, và không thích thì bỏ đi, không phải trả một đồng xu cắc bạc nào cả. Cảnh sát Anh không khi nào ngăn cản hay tham dự vào trò chơi dân chủ này. Ngoài ra, hàng năm ở London có phong trào ở truồng chạy tập thể, có 10,000 đến 20,000 người chạy khắp đường phố London. Đây cũng là sự biểu lộ sự tự do và trở về với thiên nhiên của người dân Anh. Họ cởi hết quần áo và truồng chạy trên đôi chân, xe đạp, xe môtor, và bằng các phương tiện khác để trở về xã hội nguyên thủy của ông Adam và bà Eva ngày xưa… Báo chí tự do của tư nhân ở Anh quốc sinh hoạt trong đời sống an sinh xã hội rất cao, an toàn và bảo đảm, đã phục vụ quảng đại quần chúng và độc giả vì họ đều hiểu do chính độc giả nuôi sống báo chí. Chỉ có báo chí gia nô mới phục vụ lãnh tụ và giới cầm quyền.

Xã hội Anh quốc ngày nay là một xã hội đa chủng tộc, đa văn hoá, và đa tôn giáo, việc ốm đau hoặc cần chữa trị dều được miễn phí cho dù là công dân Anh hay người thường trú nước ngoài. Người dân Anh được hưởng bầu không khí hoàn toàn tự do, dân chủ, có ý thức rất cao về quyền lợi và trách nhiệm của họ và người dân không hề sợ hãi hay hèn nhát trước giới cai trị, công an, cảnh sát, mật vụ, giao thông, hay quân đội như ở những xứ Cộng sản toàn trị và độc tài hay tôn giáo quá khích và cuồng tín như ở Iran (Ba Tư) đã xảy ra trong những ngày gần đây. Vì chính phủ Anh quốc do người dân bầu chọn từ nhiều chính đản, không phải là chế độ phải độc đảng hay thông qua cơ quan ngọai vi của Đảng độc quyền lãnh đạo, và độc quyền đảng đề cử-dân đi bầu. Đây là điều khác biệt rõ ràng với những nước không tự do tự do, không dân chủ, chính phủ Anh Quốc của dân, do dân và vì dân mà ra.

Người Việt ở London – Khi nhận chức Thủ tướng Anh năm 1979, bà Margaret Thatcher đã chấp nhận cho 10.000 người VN tỵ nạn ở các trại Hong Kong đến định cư tại Anh quốc. Đa số là người miền Bắc VN ra đi khi chiến tranh biên giới Việt-Hoa xảy ra năm 1979. Cảng Hải phòng và Móng cái là những điểm xuất phát những chiếc thuyền buồm chạy dọc theo đảo Hải nam đến Hong Kong sau cả tháng trời lênh đênh trên biển cả. Ngày nay, tại Anh có khoảng 30.000 người VN có giấy tờ chính thức nhập cư và khoảng 5.000 du học sinh đến từ VN. Ngoài ra, chính phủ Anh còn ước tính có khoảng 20.000 người VN đã nhập cư bằng con đường bất hợp pháp, không có giấy tờ chính thức. Cộng đồng VN ở London đa số tập trung ở những khu như: Hackney, Peckham, Kidbrooke, Poplar, Thamesmead, Lewisham, Southwark,… thuộc vùng Nam và Đông – Nam của London. Ngoài ra, cũng có một số người Việt chọn thành phố Birmingham (có trên 4.500 người), Leeds, và Manchester (trên 2.500 người) cách xa London vài tiếng xe lửa để định cư và sinh sống. Đặc biệt gần đây chính phủ Anh đã dễ dàng cho những công dân Ba lan có nghề nghiệp chuyên môn, qua làm việc và sinh sống tại Anh. Do đó một số du học sinh VN tại Ba lan lấy vợ bản xứ và có quốc tịch Ba lan, cũng di chuyển qua nơi định cư mới là London. Nguyễn Giang, trưởng ban Việt ngữ tại đài BBC là một trường hợp điển hình. Ngày nay London có khoảng 50 nhà hàng VN nằm rải rác khắp nơi. Khởi đầu họ đã mua lại những tiệm ăn “Fish & Chips” của người gốc Ý và Cyprus. Họ sửa sang lại và trưng bảng hiệu tên VN có tên như Saigon Restaurant, Hànội Café, Mekong Cafe, Tây Đô, Cây Tre, Green Papaya, Hương Việt… Phở Bắc đã được phổ biến tại nơi đây tuy món ăn chính của người dân Anh vẫn là món Fish and Chips (cá và khoai tây chiên).

Quán ăn Việt Nam ở London
Nguồn: londoneater.com
Báo chí và truyền hình Anh thỉnh thoảng đưa tin người Việt tại London phạm pháp và làm giàu bằng cách trồng cần sa (Marijuana) trong nhà , câu điện trộm để tạo nhiệt và dùng ánh sáng nhân tạo để trồng cây có chất ma túy này. Ngoài ra, họ dùng hệ thống tưới và phun sương để tạo ẩm độ cao cho cây, lá mọc nhanh, mau lớn, nhưng đã tạo sự mục rã hệ thống tường, vách, kèo, cột của căn nhà (đa số là nhà thuê, mướn). Vấn đề cờ bạc, trộm cắp, ma túy, băng đảng cũng đã được Cảnh sát ở London theo dõi và kịp thời ngăn chặn nhưng cũng đã làm cho nhiều gia đình VN phải lo ngại và quan tâm đến sự học hành của con cái. Ai cũng muốn con cái học giỏi và được thâu nhận vào hai trường Đại học nổi tiếng nhất của nước Anh là Cambridge và Oxford nằm ở hướng Đông Bắc và Tây Bắc ngoài London khoảng 40 Km. Cũng giống như ở nước Mỹ được nhận vào các trường Đại học nổi tiếng như Havard, Yale, Princeton, Standford, MIT,…và các trường khác trong hệ thống Đại học Ivy League… Các vị Giáo sư tại đây đều rất nổi danh và đoạt những giải thưởng Quốc tế như giải Nobel về văn chương, hoà bình, hay có những nghiên cứu về khoa học-kỹ thuật và được đăng tải trên những tạp chí quốc tế hàn lâm có gía trị được công nhận trên thế giới nên được mọi người kính trọng và yêu mến.

Lời Kết – Quan sát và thăm viếng London trong một tuần lễ, người viết cũng chỉ thấy một phần nhỏ, như một “người mù sờ voi”, cuả cuộc sống sinh động đầy náo nhiệt của thành phố này.

Muốn thật sự trở thành “Londoner”, người ta phải bỏ ra nhiều năm tháng để sống, làm việc, và tìm hiểu cặn kẽ để có được những nhận thức sâu sắc về cuộc sống của người dân nơi đây. London đã để lại trong lòng du khách thật nhiều ấn tượng về cuộc sống, con người, sự suy nghĩ, những cảm súc thật là thú vị… “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, điều này thật đúng khi các bạn đến thăm viếng London

San Diego, tháng 8, 2009


© DCVOnline




DCVOnline: (*) Ta-bà là phiên âm từ tiếng Phạn (Samsāra, Sa-bà) có nghĩa là ráng chịu đựng, vì chúng sinh ở trong cõi này chịu các phiền não, tham sân si, nghĩa là cuộc đời giả tạm, vô thường. Du thủ trong nhóm chữ “Du thủ du thực” có nghĩa rong chơi. Tác giả dụng ý nói chuyến viếng thăm London như một lần rong chơi trong cuộc đời.
--------------------------------------------------------
source
© DCVOnline

DU LỊCH: Hội Chợ Trung Cổ ở Turku


DU LỊCH: Hội Chợ Trung Cổ ở Turku

Nguyễn Bá Trạc

TURKU là một thành phố nằm bên bờ duyên hải tây nam nuớc Phần Lan ở Bắc Âu, ngay cửa khẩu dòng sông Aura nhỏ bé.
Tạo dựng từ cuối thế kỷ 13, đây là thành phố cổ nhất của Phần Lan. Trước khi Helsinki trở thành thủ đô, Turku đã từng là thủ đô đầu tiên của Phần Lan từ 1809 đến 1812. Ngày nay với dân số khoảng 175,000, tầm quan trọng của Turku đối với toàn quốc không còn như xưa, nhưng vẫn là một thủ phủ trong vùng và là một địa điểm quan trọng về thương nghiệp, giáo dục, văn hóa.

Trong thế kỷ 20, các sử gia đã mệnh danh Turku là "Cửa Ngõ mở sang Tây Phương" của Phần Lan, vì thành phố này có những quan hệ tốt với các thành phố và các quốc gia Tây Âu, đặc biệt ngang qua Vịnh Bothnia sang Stockholm (thủ đô Thụy Điển).

Trong thập niên 1960, Turku là thành phố Tây Phương đầu tiên ký một thỏa ước song phương với Leningrad trong Liên Bang Sô Viết, dẫn đến nhiều cuộc trao đổi văn hóa và đóng vai cửa ngõ trong một ý nghĩa mới mẻ: Sau khi chế độ Cộng Sản sụp đổ ở Nga, nhiều nhân vật quan trọng của Liên Sô đã đến Turku để học hỏi cách thức hoạt động thương mại của Tây Phương, trong đó có Vladimir Putin, bấy giờ còn là Phó Thị Trưởng Leningrad (nay đã trở lại tên cũ là St Petersburg).

Do lịch sử lâu dài,Turku là địa điểm của nhiều biến cố quan trọng có ảnh hưởng sâu đậm đến lịch sử, văn hóa Phần Lan. Thành phố này đã được chọn làm Thủ Đô Văn Hóa Âu Châu trong năm 2011, cùng với Tallinn, thủ đô nước Estonia.
Trong các họat động văn hóa của Turku, Hội Chợ Trung Cổ được tổ chức hàng năm vào khoảng giữa mùa hè (tiết Hạ Chí, vào cuối tháng Sáu, đầu tháng Bẩy Dương Lịch).
Năm nay, Hội Chợ Trung Cổ Turku vừa được tổ chức cuối tuần qua (25-28 tháng Sáu 2009).

Xem hình ảnh và nghe nhạc Trung Cổ Phần Lan tại đây: http://www.youtube.com/watch?v=WCEv-uvumSA&feature=channel ----------------------------------------------------------------------- source Oneviet